Nguyễn Đức Anh – tân sinh viên K25, Trường Cao đẳng Quản lý và Kinh doanh Hà Nội – từng là lớp trưởng gương mẫu, trách nhiệm và năng nổ trong mọi hoạt động. Ai cũng nghĩ cậu sẽ thẳng tiến vào Đại học. Thế nhưng, ngay sau tốt nghiệp, Đức Anh lại chọn một lối đi ngược số đông: dừng lại một năm để đi làm ở Hà Nội. Và chính “khoảng dừng” tưởng chừng lạc nhịp ấy lại trở thành cú rẽ giúp cậu tìm thấy con đường thật sự cho tuổi 20.
Lý do cậu lớp trưởng gương mẫu chọn đi chậm hơn các bạn đồng trang lứa
Ở cấp 3, Đức Anh là gương mặt tiêu biểu của lớp: mang về nhiều thành tích thi đua, tham gia hầu hết hoạt động trường, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục. Một cậu lớp trưởng trách nhiệm như thế, ai cũng nghĩ sẽ nối tiếp hành trình học tập bằng tấm vé Đại học. Thế nhưng, Đức Anh lại chọn khác. Sau kỳ thi tốt nghiệp, cậu quyết định ra Hà Nội đi làm một năm: “Con trai bỏ một năm chẳng sao. Em muốn tự trải nghiệm, kiếm tiền và quan trọng là lắng nghe xem mình thực sự muốn gì.”
Người anh trai – động lực và tấm gương
Lý do Đức Anh tạm gác việc học còn đến từ một người đặc biệt: anh trai. Anh trai cậu từng lỡ kỳ thi tốt nghiệp vì ngủ quên. Thay vì bỏ cuộc, anh đi làm, tích góp tiền rồi thi lại để lấy bằng Đại học. Vượt qua thất bại, anh vươn lên làm trưởng phòng. Nhưng phía sau sự thăng tiến ấy là nhiều vất vả. Chính anh là người động viên em trai: “Em học cho giỏi vào, rồi mai này làm chủ. Đi làm thuê vất vả lắm.” Nhìn vào hành trình của anh trai, vừa là bài học, vừa là lời nhắc nhở – Đức Anh càng quyết tâm phải tìm một con đường khác cho mình.

Một câu nói làm thay đổi cả tư duy
Làm nhân viên phục vụ bàn ở một nhà hàng, thiếu kinh nghiệm, Đức Anh mắc nhiều sai sót. Nhưng cũng từ đó, cậu nhận được những lời khuyên để đời. Có một ngày, khi Đức Anh bông đùa rằng chắc sẽ làm công việc này mãi, thì một anh đồng nghiệp đã đã đưa ra lời khuyên với cậu: “Sống mà không chảy ra biển thì sẽ mãi là một con sông chết.”
Câu nói ấy đánh thức cậu lớp trưởng năm nào. Đức Anh nhận ra: tuổi trẻ mà chỉ an nhàn, không dám vươn ra, thì khác nào đang lãng phí. Muốn tiến xa, phải có kiến thức, kỹ năng – và một tấm bản đồ rõ ràng cho tương lai.
Trở lại giảng đường – chọn Cao đẳng để thực chiến
Một năm trải nghiệm đã đủ để Đức Anh hiểu mình cần gì. Cậu quyết định trở lại giảng đường, chọn ngành Tiếng Nhật – niềm đam mê từ nhỏ, với giấc mơ được làm việc tại Nhật, rồi trở về mở khách sạn phong cách Nhật hoặc đứng lớp giảng dạy ngoại ngữ. Và thay vì cố gắng thi lại Đại học, Đức Anh hệ Cao đẳng tại Trường Cao đẳng Quản lý và Kinh doanh Hà Nội: “Học cao đẳng giúp em có nghề nhanh hơn, vẫn có thể liên thông sau này. Quan trọng là được học thực chiến, đúng cái em cần để không lãng phí thêm tuổi trẻ.”
Thú vị thay, khi nhập học tại CMB, Đức Anh tiếp tục được bạn bè tín nhiệm bầu làm lớp trưởng. Với cậu, đây không chỉ là trách nhiệm, mà còn là một cơ hội để rèn luyện bản lĩnh lãnh đạo trong môi trường mới: “Em coi đây là bản ‘thực tập quản lý’, đúng với tinh thần đào tạo thực chiến của trường. Em muốn trau dồi kỹ năng mềm, kỹ năng giao tiếp để sau này tự tin đứng ở bất cứ vị trí nào.”

Lời nhắn gửi từ tuổi 20
Nhìn lại, Đức Anh khẳng định: mình không hối hận khi đi chậm một năm: “Nếu được chọn lại, em vẫn không hối hận bởi quyết định này. Nếu cứ mù quáng vào Đại học mà không biết mình muốn gì, em sẽ chỉ là robot. Dừng lại để hiểu mình thực sự cần gì. Và giờ, em đã chọn đúng đường để không lạc lối.”
Với những bạn trẻ đang băn khoăn giữa nhiều ngã rẽ đi làm, học đại học hay học cao đẳng, cậu gửi gắm: “Cuộc đời như một dòng sông, bạn muốn chảy ra biển lớn hay mãi quanh quẩn là do bạn. Sai cũng không sao, quan trọng là dám đứng dậy và đi tiếp.”
Câu chuyện của Nguyễn Đức Anh là minh chứng rằng: đi chậm không đồng nghĩa với tụt lại phía sau. Quan trọng là biết dừng đúng lúc, học hỏi từ trải nghiệm và chọn lại con đường của riêng mình.
Ở tuổi 20, cú rẽ ấy đã đưa Đức Anh đến CMB – nơi cậu bắt đầu một hành trình mới: không chỉ để học một nghề, mà còn để trưởng thành, làm chủ tương lai và sống thật với ước mơ của mình.

0822 859 668